Cục cưng đến nhà ba ơi mở cửa

CHƯƠNG 95: DIỆP TỬ XUẤT HIỆN trong lòng chị Lâm vô cùng ví dụ điều này, chỉ cần là mắt không có vấn đề là chú ý ra được cách biểu hiện của Lê Hiếu Nhật đối với Kiều tiểu Bảo cùng Kiều Minh Anh.

Bạn đang xem: Cục cưng đến nhà ba ơi mở cửa

Địa vị bà công ty Lê này, không tính cô Minh Anh thì còn ai nữa. Kiều Chấn Huy? Kiều Minh Anh kinh ngạc giương mắt: “Không bắt buộc đâu, tự tôi đi xem thử.” thiết yếu dẫn Kiều Chấn Huy mang đến đây, ai biết được ông ta muốn làm những gì cơ chứ? Kiều Chấn Huy trái thật sẽ đứng sống cửa, chỉ nên ông ta đã ngồi vào một mẫu xe Lincoln, tia nắng không bao gồm cách nào phản vào được. Kiều Minh Anh cũng không gấp gáp, biệt thự hạng sang cách cửa thiết yếu của điền trang một đoạn, cô ngồi vào xe của nhóm tuần tra, chậm trễ đi qua đó. Bảo đảm an toàn trước cổng đều nhận biết cô, không hề ngăn cản, để cô đi vào. Kiều Chấn Huy thấy Kiều Minh Anh đang đến gần, từ bây giờ ông ta new xuống khỏi xe, đôi mắt tinh anh quét một vòng về trang viên vùng phía đằng sau Kiều Minh Anh, sau đó lại quay lại trên tín đồ Kiều Minh Anh. “Ông bao gồm chuyện gì?” Kiều Minh Anh trọn vẹn không quan tiền tâm góc nhìn hơi khinh bỉ của ông ta, hỏi thẳng. “Lan Anh đi đâu rồi? bao gồm phải bị con và tgđ Lê dẫn đi tuyệt không?” Kiều Chấn Huy đi liền mạch vào vấn đề, thẳng hỏi Kiều Lan Anh đi đâu. Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy nực cười, cô cũng không hẳn là nhỏ giun vào bụng Kiều Lan Anh, làm thế nào biết được cô ta đi đâu cơ chứ? “Không biết.” Vẻ phương diện Kiều Minh Anh thản nhiên, thiệt sự nực cười cợt mà, Kiều Lan Anh bắt cóc cô, giữ gìn biết bao vệt thương trên người cô, cô ta không đến tìm cô thì thôi, ngược lại ông ta, một bạn không liên quan lại tìm đến tận nơi. Cô quán triệt rằng Kiều Chấn Huy sẽ giỏi bụng như vậy, trả tiền thuốc men đến cô. “Con có biết Kiều Lan Anh đang mấy ngày không về nhà hay không?” Vẻ phương diện Kiều Chấn Huy không giữ lại được kiên nhẫn, hệt như có chút tức giận. Trù trừ là bởi vì thái độ của Kiều Minh Anh hay bởi vì sự mất tích của Kiều Lan Anh. “Cô ta có chân tất cả tay, cô ta đi đâu liên quan gì cho tôi?” Trong mắt Kiều Minh Anh đầy tia ghê thường: “Người ko thấy, cơ mà ông còn không mau đi tìm, ngược lại đến vị trí tôi ồn ào, khiến náo nhiệt làm gì? người ngoài trù trừ còn tưởng tôi đã nuôi một loài vật chỉ biết gây ồn ã thôi đấy.” Ý của câu nói này rõ ràng đang ám chỉ Kiều Chấn Huy đó là một nhỏ chó chăm gây ồn ào. Nhan sắc mặt của Kiều Chấn Huy xanh mét, tức cho nỗi ngực phập phồng dữ dội, trọn vẹn không ngờ Kiều Minh Anh vẫn nói với ông ta hầu như lời như vậy. Một thời điểm lâu sau, Kiều Chấn Huy mới bình tĩnh trở lại. “Trước lúc Lan Anh bặt tăm đã bắt cóc con, nhưng bây chừ Lan Anh mất tích rồi, cô lại đang tiếp tục sống xuất sắc ở đây, vậy thì ngoài nguyên nhân con và tổng giám đốc Lê kết hợp với nhau nhốt Lan Anh lại thì còn vì sao gì khác nữa?” Kiều Chấn Huy hệt như rất rét lòng bảo vệ, chở bịt cho bé gái, cỗ dạng tận tình khuyên nhủ Kiều Minh Anh: “Cho dù Lan Anh thật sự từng phạm sai lầm, nhưng nhỏ thân là chị không thể tha thứ mang đến em mình sao? tránh việc ồn ào, cự cãi làm gì, vấn đề này cũng không hữu dụng cho con.” kể đến cùng, chính là uy hiếp. Kiều Minh Anh lạnh lùng, mí đôi mắt nhếch lên, trong mắt không còn có tia sợ hãi hãi: “Cô ta nhỏ? Ông đang chơi tôi đấy à? Cô ta cho dù sao cũng chỉ ra đời muộn hơn tôi mấy tháng, hơn nhị mươi tuổi vẫn được xem là bé dại ư? đời nào phải hệt như ông, nửa chân lao vào quan tài rồi thì mới được gọi là lớn?” Nửa chân lao vào quan tài? “Cô, cô vẫn nói đều lời khốn nạn gì thế? Ai được cho phép cô nguyền rủa bố mình như vậy?” Kiều Chấn Huy tức giận, một tay chỉ về phía Kiều Minh Anh, một tay không xong xuôi xoa ngực. “Ngay bây giờ, tôi cảnh cáo cô, nếu không giao Lan Anh ra đây, vậy thì chớ trách tôi ko nể tình phụ vương con!” Cáo già và đúng là cáo già mà, đang đi tới mức này rồi mà vẫn còn đó cứng mồm. Kiều Minh Anh khẽ cười, bộ dạng bất phải nói: “Ông đặc biệt quan trọng đến trước ô cửa Lê Hiếu Nhật, chưa phải là mong mỏi uy hiếp tôi, khiến cho tôi sợ hãi kế tiếp ngoan ngoãn nghe lời ông tuyệt sao?” Trong đôi mắt khôn lỏi của Kiều Chấn Huy xẹt qua một tia khiếp ngạc. “Tôi ngược lại muốn xem test ông sẽ không nể tình thân phụ con ra sao đấy? tất cả chuyện gì thì đi tìm kiếm Lê Hiếu Nhật, thẳng nói chuyện, mang lại tìm tôi rầm rĩ thì có tác dụng gì chứ?” Kiều Minh Anh không còn có chút lưu giữ tình nào, nói thẳng để cho Kiều Chấn Huy nghẹn họng không nói được lời nào. Ưu điểm của cô chính là miệng lưỡi sắc bén, một khi đang nói là không có ý định ngừng. Huống hồ đối phó với loại tín đồ lật mặt cấp tốc hơn lật bánh tráng, lấy bạo dạn hiếp yếu y hệt như Kiều Chấn Huy, không tồn tại gì xứng đáng sợ, chỉ cần da phương diện dày là được.

Xem thêm: Lao Công Bí Ẩn Tập Cuối ) - Phim Lao Công Bí Ẩn Htv9 Trọn Bộ

“Cô! nếu cô còn là phụ nữ nhà chúng ta Kiều thì sẽ phải nghe lời tôi!” Kiều Chấn Huy đã biết thành chọc tức cho nỗi choáng váng đầu óc, bước đầu nói năng lộn xộn. “Vậy thì ông cứ coi như tôi không phải là con gái nhà họ Kiều đi!” Kiều Minh Anh không đon đả khẽ nhún nhường vai, xoay tín đồ rời đi. “Cô đã nghĩ suy chưa? Cô cảm xúc cô không còn là thân phận cô các bạn họ Kiều, Lê Hiếu Nhật còn mong lấy cô ư?” các giọng nói âm trầm của Kiều Chấn Huy truyền tới từ phía sau, giống như chắc chắn Kiều Minh Anh nhất mực sẽ quay lại ăn năn ân hận lỗi cùng với ông ta. Kiều Minh Anh đùng một cái cười. “Nếu Lê Hiếu Nhật có ý định ý muốn kết thông gia với công ty họ Kiều, vậy thì tiếp cận Kiều Lan Anh chưa phải sẽ dễ dãi hơn sao? mặc dù sao trong đôi mắt ông, cũng chỉ gồm một đứa phụ nữ duy duy nhất là nó mà thôi.” Kiều Minh Anh không phải vì tin cậy Lê Hiếu Nhật cần mới nói như vậy, mà là do cô đọc anh, anh tuyệt vời và hoàn hảo nhất sẽ không do cái lợi nhỏ bé này mà chịu nương thân ở nhà họ Kiều. Sự cao ngạo khi sinh ra đã bẩm sinh và xúc cảm về sự ưu việt làm việc anh hoàn hảo và tuyệt vời nhất sẽ không cho phép anh làm cho như vậy. Huống hồ công ty họ Kiều gồm tư giải pháp gì có thể khiến anh quan tâm cơ chứ? Kiều Chấn Huy nhìn gương mặt mộc mạc, tinh tế của Kiều Minh Anh, khí chất cao ngạo hiện hữu lên trên người cô y như vốn có, khiến người khác tất yêu coi thường. Đặc biệt là hai con mắt sáng ngời kiên định, trong nháng chốc, Kiều Minh Anh đứng trước mặt y như hòa vào có tác dụng một với khuôn mặt dịu dàng, xinh xắn như tranh vẽ của Liễu Lan. Liễu Lan, ông ta sẽ từng điên cuồng vì bà ta. Đó là một trong những đoạn ký kết ức tự khắc cốt ghi tâm, không có cách làm sao nói ra bởi lời được. Kiều Chấn Huy ko nói câu nào, chuyển phiên người trở lại xe, bóng sườn lưng vội vàng mang chút hoảng loạn. Kiều Minh Anh khẽ nhíu mày, gồm chút nặng nề hiểu quan sát theo chiếc xe vẫn dần đi xa, nhưng mà sự thù hận trong lòng, lại không có cách nào tan đổi thay cùng với sự rời đi của ông ta. Liễu Lan từng nói với cô, khi bạn càng ghét một người, chúng ta càng giả cỗ không quan lại tâm, tiếp đến vào thời khắc fan đó trở tay không kịp, các bạn sẽ đâm cho hắn ta một nhát chí mạng. Ai cũng không thể hạn chế được cô từ mình lấy mạng Kiều Chấn Huy, ai ai cũng không thể. Kiều Minh Anh ko ngờ, thời cơ trả thù Kiều Chấn Huy lại đến nhanh như vậy, khiến cho người ta trở tay ko kịp. Trong chung cư CR, trong phòng họp vừa mới xong xuôi một hội nghị, người đàn ông ngồi trong chống họp vắng ngắt vẻ, day day ngươi tâm, đầy mệt mỏi, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn từ từ thả lỏng. Để hoàn toàn có thể vui vẻ ở bên Kiều Minh Anh cùng Tiểu Bảo, mấy ngày nay, anh đã bố trí ổn thỏa tổng thể những công việc ở doanh nghiệp cần anh coi qua, phần còn sót lại hoàn toàn có thể giao lại đến thư cam kết Trương xử lý. Vừa suy nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu, non nớt của tè Bảo cùng vẻ khía cạnh hoạt bát, năng động của Kiều Minh Anh, anh cảm giác trong lòng giống như được bao phủ đầy vì chưng sự bịn rịn và nóng áp. Thời gian nào cũng tương tự vậy thì thật hay vời. Lúc này, thư ký kết Trương cầm điện thoại cảm ứng đi vào, đứng phía sau, nói: “Tổng giám đốc Lê, anh gồm điện thoại, gọi đến từ nước Pháp.” Nước Pháp? Lẽ như thế nào là người đó? Lê Hiếu Nhật khẽ ngước mắt, trong hai con mắt đen tuyền như mực hiện hữu ánh hào quang, anh vực dậy cầm đem điện thoại, trở về phía cửa ngõ sổ. Từ khía cạnh này hoàn toàn có thể thu được hơn nửa thành phố A vào trong khoảng mắt, tòa chung cư cao rẻ không đồng điệu phía trước, tỏa sáng sủa dưới tia nắng mặt trời. “Hiếu Nhật.” Phía đầu dây điện thoại thông minh bên tê truyền mang lại một giọng nói ngọt ngào, mềm mại, sở hữu theo sự quyến luyến cùng ỷ lại sâu sắc, còn có chút vui vẻ: “Em đến nước C rồi, vừa new xuống máy bay, anh đến đón em được không?” “Diệp Tử, vị sao em lại đùng một phát trở về?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, giọng nói trầm thấp, nặng trĩu nề. “Sao thế? Anh không hoan nghênh em sao?” Diệp Tử cười duyên, tất cả chút tinh nghịch nói.