Đóng vai lão hạc kể lại câu chuyện

Nhà tôi chỉ có 1 mình tôi với một nhỏ chó là cậu Vàng, vk tôi bị tiêu diệt rồi, đàn ông thì đi bằn bặt, ở nhà lủi thủi một mình tôi chỉ biết làm các bạn với nhỏ Vàng. Mặc dù thế sau trận bé dài tôi yếu ớt đi các không thể làm cho được vấn đề gì mà giá thành vật chất cứ tạo thêm vùn vụt, lại yêu cầu nuôi thêm một con chó nữa buộc phải tôi đưa ra quyết định bán nhỏ Vàng đi để giảm được chi phí ăn mỗi ngày và thêm được đồng nào tốt đồng nấy. Ngày hôm trước tôi sang đơn vị ông giáo tâm sự việc định chào bán con chó Vàng, ngay bữa sau tôi gọi người cung cấp nó đi. Hôm ấy tôi call nó về nhà mang đến ăn, nó gồm biết gì đâu thấy tôi gọi thì phấn kích chạy về, nó đang ăn uống thì mấy thằng bắt chó xúm vào bắt nó, chỉ một lát đang cột chặt bốn chân nó. Chú ý nó bị tóm gọn đi mà lại lòng tôi đau thắt lại, nó cứ nhìn tôi bởi ánh mắt oán thù trách như thể tôi lừa nó, tôi từ cảm thấy bản thân thật tệ bởi này tuổi đầu rồi còn đi lừa một nhỏ chó. Tôi nói lại chuyện này cho ông giáo nghe, ông đã yên ủi tôi nhằm tôi hoàn toàn có thể nguôi ngoai phần nào với coi như là tôi hóa kiếp mang lại cậu quà để nó có thể có một kiếp sống vui mắt hơn.

Bạn đang xem: Đóng vai lão hạc kể lại câu chuyện

Bạn vẫn xem: Đóng vai lão hạc kể lại câu chuyện


*

Không phát âm sao từ dịp thằng Mục với thằng Xiên bắt “cậu Vàng” đi, tín đồ tôi cứ bần thần mãi. Gồm cái gì day dứt trong lòng. Nhìn nhà cửa ngõ vắng vẻ, buồn quá, tôi đi qua nhà ông giáo –người bạn bè thiết chí tình và hiểu rõ sâu xa tôi độc nhất vô nhị trên cuộc đời vốn quá nhiều cay đắng tủi cực này.

Đường qua đơn vị không xa dẫu vậy sao lúc này thấy nó lâu năm dằng dặc, chắc hẳn rằng lòng tôi trĩu nặng nỗi bi lụy như vừa đánh mất một vật gì quý giá. Ông trời ngoài ra cũng cảm thông sâu sắc nên tỏa ánh nắng dìu dịu… Tôi đầu trần, lê mỗi bước chán chường, gặp người nào cũng nhìn tôi với góc nhìn ái ngại. Chúng ta nào biết đâu tim tôi sẽ đau nhói…

Vừa thấy ông giáo sẽ ngồi tứ lự quan sát xa xăm bên cạnh đó nghĩ về mấy cuốn sách quý cơ mà đã chào bán đi hôm nào, còn chưa kịp ngồi xuống, tôi nói ngay :- Cậu Vàng bỏ xác rồi, ông giáo ạ !- Cụ chào bán rồi ?- bán rồi ! họ vừa bắt xong.

Tôi cố tạo nên sự vẻ vui vẻ nhưng mà sao nhưng nước mắt cứ như tuôn ra. Vào cổ tôi bên cạnh đó có cái gì đó nghèn nghẹn…Với hai con mắt hiền từ, ông giáo hỏi tôi :- vắt nó đến bắt à ?

Đến thời điểm này, tôi không thể bít giấu được cảm hứng được nữa, tôi có xúc cảm mặt mình teo dúm lại. đông đảo vết nhăn xô lại với nhau, ép trộn nước mắt tan ra. Chiếc đầu tôi ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của tớ mếu như bé nít. Tôi hu hu khóc như một đứa trẻ...- Khốn nạn... Ông giáo ơi ! Nó gồm biết gì đâu ! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay lập tức về, vẫy đuôi mừng. Tôi mang đến nó nạp năng lượng cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay phía sau nó, tóm rước hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ nỗ lực là thằng Mục cùng với thằng Xiên, nhị thằng bọn chúng nó chỉ loay hoay một lúcđã trói chặt cả tứ chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu bị tiêu diệt !Này ! Ông giáo ạ ! cái giống nó cũng khôn ! Nó cứ có tác dụng in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, quan sát tôi như ao ước bảo tôi rằng : "A ! Lão già tệ lắm ! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này ?". Thì ra tôi già bởi này tuổi đầu rồi còn gạt gẫm một nhỏ chó, nó ngạc nhiên tôi nỡ trung ương lừa nó !Đúng là một trong người điềm tĩnh và rất chổ chính giữa lý, ông giáo thong thả an ủi tôi:- nắm cứ tưởng cầm cố đấy chứ nó chả biết đâu ! Vả lại ai nuôi chó mà chả chào bán hay làm thịt thịt ? Ta thịt nó chính là hoá kiếp mang đến nó đấy, hoá kiếp làm cho nó làm kiếp khác. Biết thế, nhưng lại tôi vẫn chua chát bảo :- Ông giáo nói cần ! Kiếp mang đến chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp mang lại nó để nó có tác dụng kiếp người, may ra có vui mắt hơn một chút... Kiếp tín đồ như kiếp tôi chẳng hạn...Đôi mắt nhoáng buồn, ông giáo bùi ngùi nhìn tôi, bảo :- Kiếp người nào cũng thế thôi, chũm ạ ! cụ tưởng tôi vui miệng hơn chăng ?- cố gắng thì chần chừ nếu kiếp fan cũng khổ nốt thì ta đề nghị làm kiếp gì làm sao cho thật sướng ?Tôi thốt nhiên bật cười và ho sòng sọc. Ông giáo nuốm lấy dòng vai nhỏ xíu của tôi, ôn tồn bảo :- Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng gồm cái này là vui miệng : “Bây giờ thế ngồi xuống phản nghịch này chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, làm bếp một ấm nước chè tươi thật sệt ; ông con mình ăn khoai, hấp thụ nước chè, rồi hút thuốc lào... Vậy là sướng”.

Trước tấm lòng tình thực của ông giáo, tôi đành gượng gạo gạo:

Sau đó, ông giáo bảo tôi ngồi đùa để đi luộc khoai lên đãi tôi. Thiệt tình, giữa cuộc sống thường ngày khó khăn như vậy này, những người như ông thật sự siêu hiếm, đáng quý. Ông giáo cũng khổ lắm, nhị vợ ông xã làm vất vả nhưng lại lương thiện quá phải vẫn luôn luôn thiếu trước hụt sau. Từ thời gian quen biết ông giáo, tôi đã thầm cảm phục đầy đủ phẩm chất cao siêu tốt rất đẹp của ông. Và đôi lúc ngẫm suy nghĩ thấy vui vui khi biết rằng bên trên đời này còn tồn tại người xuất sắc thật sự. Chính vì thế tôi new quyết lúc này sang trên đây để nhờ vào ông giáo một việc, tôi nói:- Nói đùa thế, chứ ông giáo mang lại để khi khác ?...- việc gì còn nên chờ khi khác ?... Không lúc nào nên hoãn sự vui mừng lại. Cố kỉnh cứ ngồi xuống đây ! Tôi làm cấp tốc lắm...- Ðã biết, nhưng tôi còn muốn nhờ ông một việc...

Xem thêm: Diễn Viên Hồ Sơ Cá Sấu ”

Tôi nghiêm giọng lại...- bài toán gì thế, thay ?- Ông giáo nhằm tôi nói... Nó khá dài dòng một tí.- Vâng, rứa nói.- Nó núm này, ông giáo ạ !

Tôi nhỏ tuổi nhẹ nói vấn đề của mình về bài toán thứ nhất: Tôi thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn lẩn thẩn lắm, nếu không có người trông nom đến thì cạnh tranh mà duy trì được vườn cửa đất để triển khai ăn sinh sống làng này.Ông giáo là fan nhiều chữ nghĩa, các lý luận fan ta kiêng nể, vậy tôi mong muốn nhờ ông giáo mang lại tôi gửi ba sào vườn cửa của thằng con. Để hoàn toàn an tâm tôi viết cả văn trường đoản cú nhượng mang đến ông giáo để không người nào còn mơ màng dòm nhó đến; khi nào con tôi về thì nó vẫn nhận vườn làm, mà lại văn trường đoản cú cứ để tên ông giáo cũng được, để nạm để ông giáo trông coi cho nó...Còn câu hỏi thứ hai là tôi đã già yếu hèn lắm rồi, ngần ngừ sống chết lúc nào: con không tồn tại nhà, lỡ chết lừng chừng ai đứng ra lo đến được ; nhằm phiền cho hàng xã thì chết không nhắm đôi mắt : tôi còn được hăm nhăm đồng bội bạc với năm đồng vừa buôn bán chó là tía mươi đồng bạc, mong mỏi gửi ông giáo nhằm lỡ bao gồm chết thì mang ra, nói với láng giềng giúp, gọi là của tôi bao gồm tí chút, còn từng nào đành nhờ hàng làng mạc cả...

Nghe xong, ông giáo bật cười bảo tôi:- Sao cụ lo xa quá chũm ? cố gắng còn khoẻ lắm, chưa bị tiêu diệt đâu nhưng mà sợ ! gắng cứ nhằm tiền ấy nhưng ăn, lúc chết hãy xuất xắc ! Tội gì bây chừ nhịn đói mà lại tiền vướng lại ?

Tôi chú ý ông giáo với việc thành khẩn, van nài:- Không, ông giáo ạ ! Ăn mãi không còn đi thì cho tới lúc chết lấy gì mà lại lo liệu ? Ðã đành rằng là thế, mà lại tôi bòn vườn của chính nó bao nhiêu, tiêu hết cả. Nó vk con không có. Ngộ nó không rước gì lo được, lại phân phối vườn thì sao ?...Tôi cắm rơm, cắn cỏ tôi lạy ông giáo ! Ông giáo tất cả nghĩ cái tình tôi già nua tuổi tác nhưng mà thương thì ông giáo cứ mang đến tôi gửi.

Tôi cũng đoán trước, ông giáo không dễ dàng gật đầu nên tôi cứ nằn nì mãi, cuối cùng, ông giáo đành chấp thuận. Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một nỗi lo lắng canh cánh trong tâm địa từ lâu. Vậy là tôi hoàn toàn có thể hoàn toàn an tâm, sau đây con tôi về nó còn có cái để nhưng mà sinh sống. Cuộc đời tôi thiệt sự chỉ một mình nó. Hi vọng là nó gọi được nỗi lòng của người phụ vương này.

Lúc tôi ra về, ông giáo còn ngập hoàn thành hỏi, đầy vẻ lo ngại :- có đồng nào, vắt nhặt nhạnh đưa đến tôi cả thì nuốm lấy gì mà ăn ?Tôi cười, tìm giải pháp nói mang lại ông giáo an lòng :- Ðược ạ ! Tôi đã liệu đâu vào đấy... Cầm cố nào rồi cũng xong.