Giết chết sự sáng tạo

Bài diễn thuyết này của Sir Ken Robinson luôn luôn là trong số những bài diễn thuyết nổi tiếng duy nhất về giáo dục trên TED. Mình dịch và...

Bạn đang xem: Giết chết sự sáng tạo


*

*
Chào buổi sáng. Mọi người dân có khoẻ không?
Những bài diễn giả vừa rồi thật tuyệt đối hoàn hảo phải không nào? toàn bộ mấy máy đó "cuốn bay" tôi luôn ấy chứ. Thực ra, tôi đang sẵn sàng "cuốn gói" phía trên LOL
Có ba chủ đề thiết yếu chạy xuyên thấu buổi hội thảo chiến lược này và tất cả chúng mọi liên quan đến những thứ tôi muốn thảo luận hôm nay. Một là bệnh cứ khác người cho sự sáng tạo của trái đất trong tất cả các bài speeker và trong tất cả những người xuất hiện ở đây. Mặc dù là tính đa dạng hay phạm vi của nó. Hai là nó đặt họ vào một tình cầm cố mà không có ai biết chuyện gì sẽ xẩy ra trong tương lai. Chần chờ nó đã đưa chúng ta đến đâu.
Nếu các bạn hỏi ai đó về bài toán học của họ, họ sẽ túm lấy các bạn mà huyên thuyên suốt. Chính vì đó là 1 trong thứ ăn sâu vào toàn bộ chúng ta, đúng không nào nào? giống như như tôn giáo, chi phí và những nhiều vật dụng khác. Tôi gồm một niềm yêu thích lớn tưởng với giáo dục, và tôi nghĩ bọn họ đều thế. Họ có hứng thú to to với giáo dục, một trong những phần là vày nó hoàn toàn có thể đưa họ đến một tương lai như thế nào đó tất yêu đoán trước được.
Thử suy nghĩ xem, mấy đứa nhỏ bắt đầu nhập học năm nay sẽ nghỉ ngơi hưu vào thời điểm năm 2065. Không ai biết trước được nhân loại sẽ trở về đâu vào 5 năm tới, mặc mang đến vô số chuyên gia đã lên đây diễn thuyết suốt 4 ngày vừa qua. Núm mà chúng ta vẫn yêu cầu giáo dục lũ trẻ chuẩn bị cho nhân loại đó. Thế cho nên tôi thấy chiếc sự bất khả dự này thiệt là phi thường.
Và trang bị ba, cũng chính là thứ tôi mang đến rằng họ đều đồng tình, đó là những tài năng phi thường của trẻ con - kỹ năng tạo ra sự thốt nhiên phá. Buổi tối qua Sirena đã diễn thuyết quá đỉnh nên không? Cứ nhìn vào hầu như thứ cô ấy rất có thể làm mà lại xem. Cô ấy khôn xiết xuất sắc, dẫu vậy tôi suy nghĩ cô ấy không hề xuất sắc do đó hồi cổ còn bé dại đâu. Gần như thứ mà bạn thấy hôm qua, đó là một trong những con tín đồ với những cống hiến phi thường khi kiếm tìm ra kỹ năng của mình. Và cách nhìn của tôi là, tất cả con nít đều download những tài năng rất "khủng". Để rồi họ lãng chi phí chúng một phương pháp không thương tiếc.
Thế buộc phải thứ tôi hy vọng nói ở đây là giáo dục với óc sáng tạo. Cách nhìn của tôi là óc sáng tạo bây chừ cũng đặc biệt trong giáo dục đào tạo như văn học vậy. Và chúng ta phải nhìn nó cùng với tầm quan trọng tương từ bỏ như thế.
*
Okay, tôi nghịch đấy!
Gần phía trên tôi được nghe một mẩu truyện rất hay, với tôi cực kỳ thích đề cập nó. Mẩu truyện về một cô nhỏ nhắn trong giờ học vẽ. Cô nhỏ nhắn mới chỉ 6 tuổi, ngồi gần cuối lớp, cắn cúi vẽ. Cô giáo nói cô bé chẳng mấy khi triệu tập học, nhưng mà trong giờ học vẽ thì có. Gia sư rất ngạc nhiên. Cổ tạt qua khu vực cô bé xíu và hỏi, "Con đã vẽ gì đó?" Cô nhỏ bé trả lời, "Dạ, bé đang vẽ hình Chúa trời." thầy giáo nói, "Nhưng chưa ai thấy Chúa trời trông ra sao cả." Cô nhỏ bé chép miệng, "Một phút nữa là họ sẽ được thấy ngay tắp lự hà."
Khi nam nhi tôi còn 4 tuổi sinh sống Anh, ờ thiệt ra thì ở đâu nó chả 4 tuổi LOL. Nó tất cả một vai diễn vào vở kịch "Nativity". Bao gồm ai nhớ mẩu chuyện đấy ra sao không? James nhận ra vai Joshep và anh chị em chúng tôi cảm xúc rất phấn khích. Công ty chúng tôi coi vai này là trong những vai chính. Chúng tôi còn buôn bán cả áo thun in thiệt đậm "James Robinson vào vai Joshep nè!" LOL
Cuối thuộc thằng nhỏ nhắn không được diễn gì mấy, dẫu vậy mọi người có nhớ dòng đoạn mà tía vị vua lao vào không? Họ phi vào mang theo quà, tiến thưởng bạc, trầm hương với thảo mộc. Chuyện vui nó nằm ở vị trí đây. Shop chúng tôi ngồi bên dưới xem với thấy phân cảnh kia sai sai. Bố thằng bé xíu bước vào, thuộc 4 tuổi, quấn khăn bên trên đầu, vơi nhàng đặt mấy chiếc hộp xuống. Thằng bé xíu thứ tuyệt nhất nói, "Tôi xin dơ lên ngài kim cương bạc". Thằng bé xíu thứ hai nói, "Tôi xin dơ lên ngài thảo mộc". Và thằng bé xíu thứ bố nói, "Frank giữ hộ nè!" (frankincense - trầm hương, thằng nhỏ xíu quên thoại LOL).
Những câu chuyện này có một điểm bình thường là trẻ con luôn bất chấp. Ví như chúng ngần ngừ thì chúng vẫn cứ làm tới. Yêu cầu không nào? bọn chúng không hại sai. Tôi không có ý nói sai đồng nghĩa với sáng tạo. Nhưng bọn họ đều biết, nếu không dám mừng đón sai lầm, bọn họ sẽ chẳng khi nào tạo ra sản phẩm gì nguyên phiên bản cả. Đến thời điểm mấy đứa nhỏ trưởng thành, chúng đã biết thành mất đi tài năng này. Chúng trở nên lúng túng sai lầm. Và bọn họ điều hành các công ty cũng theo phong cách đó. Bọn họ kỳ thị sai lầm. Họ vận hành hệ thống giáo dục xem không nên sót như thể thứ tồi tệ độc nhất một người có thể mắc phải. Tác dụng là giáo dục và đào tạo đẩy tín đồ ta thoát ra khỏi sự sáng sủa tạo.
Picasso từng nói, vớ cả trẻ em đều là nghệ sĩ. Vụ việc là duy trì mình vẫn còn đó là nghệ sĩ cho tới lúc trưởng thành. Tôi trọn vẹn tin rằng, nếu chúng ta không phệ lên cùng óc sáng sủa tạo, thì bọn họ rồi sẽ lớn banh chành óc trí tuệ sáng tạo . Đúng hơn là bị giáo dục banh óc sáng tạo. Vì sao lại ráng nhỉ?
Chúng tôi sống sinh sống Stratford-on-Avon cho đến 5 năm ngoái rồi chuyển mang đến Los Angeles. Chúng tôi ở một nơi hotline là Snitterfield, ngoại thành Stratford, cùng cũng là quê hương của phụ vương Shakespeare. Mọi người dân có thấy bất ngờ với ý nghĩ này không? không có bất kì ai nghĩ Shakespeare có tía phải không? bởi vì không ai suy nghĩ Shakespeare như là một đứa con trẻ 7 tuổi, đúng không? Tôi chưa lúc nào nghĩ tới điều ấy luôn. Ý tôi là, ổng từng học lớp giờ đồng hồ Anh của người nào đó buộc phải không? nghĩ về xem chuyện đó ức chế cỡ nào với ông thầy kia chớ hả LOL
Rồi thì bị tía bắt đi ngủ, hình dáng như, "Đi ngủ ngay cùng luôn! Nè, vứt cây bút chì xuống coi. Và đừng có nói chuyện kiểu vì vậy nữa. Chả ai hiểu bé nói gì không còn trơn!"
*
Từ nào không tồn tại thì mình chế. Like a boss.
Kể cả lúc đến Mỹ và đi vòng quanh cầm giới, bao gồm một điều khiến tôi vô cùng ấn tượng: Mọi hệ thống giáo dục trên Trái Đất này phần đa phân loại môn học như nhau. Y hệt như nhau. Bất cứ là ở đâu. Chúng ta có thể nghĩ chắn chắn không đâu, dẫu vậy nó là nỗ lực đấy. Trên đỉnh luôn là Toán cùng Văn học, tiếp nối là những môn thôn hội, và bét bảng là các môn nghệ thuật. Phần đông nơi trên Trái Đất. Cùng trong đa số hệ thống giáo dục, gồm cả sự phân loại dành riêng cho các môn thẩm mỹ và nghệ thuật luôn. Tại sao không chứ nhỉ? Chuyện này rất quan trọng đấy. Tôi nghĩ về môn Toán quan lại trọng, nhưng mà môn Múa cũng thế. Bầy trẻ nhỏ sẽ nhảy đầm múa suốt giả dụ được phép, cùng tất cả bọn họ đều thế.
Sự thiệt là khi trẻ con trưởng thành, bọn chúng ta bước đầu giáo dục chúng chỉ với eo trở lên. Tiếp đến tập trung vào từng phần đầu. Rồi thì hơi nghiêng về một bên. Nếu họ là người ngoài trái đất đến thăm Trái Đất và hỏi, "Mục đích của giáo dục công lập là gì?" sau khi nhìn vào đầu ra, những người thành công nhờ vào nó, những người đã thay hết sức, phần lớn người luôn luôn được điểm cao, đều người thành công - tôi nghĩ chúng ta phải tóm lại rằng toàn bộ mục đích của giáo dục đào tạo công lập là "đẻ" ra các giáo sư đại học. Đúng không? chúng ta là những người đứng top áp ra output mà. Tôi cũng từng là một trong những trong số đó, buộc phải tôi biết lắm chớ.
Dù tôi rất thích các giáo sư đại học, nhưng bọn họ không cần bái chúng ta thành một cái tiêu chuẩn chỉnh "trên trời" mang lại mọi thành quả này của nhân loại. Bọn họ cũng chỉ là một trong những dạng sinh sống sinh học thôi mà. Có tương đối nhiều điều thú vị về các giáo sư lắm, lấy ví dụ như, về cơ bản thì chúng ta chỉ sống trong đầu họ. Họ sống làm việc "trển", tương đối nghiêng về một phía. Khung hình họ chỉ là những phụ tùng theo nghĩa black luôn. Họ xem cơ thể mình giống hệt như phương một thể để dịch chuyển bộ não của họ thôi. Phải không nào? Một cách để vác não đến những buổi meeting.
*
Một ví dụ điển hình nổi bật về gs chỉ biết xài óc LOL
Hệ thống giáo dục đào tạo của chúng ta chỉ chằm chằm vào khả năng học thuật nhưng thôi. Và có lí bởi vì cho chuyện đó. Không thể có hệ thống giáo dục công lập làm sao trên cụ giới cho tới trước cầm kỷ XIX. Chúng ra đời để giao hàng cho công nghiệp hoá. Vậy cho nên sự phân loại dựa trên hai thứ.
Đầu tiên, hầu hết môn hữu ích nhất cho quá trình được xếp lên trên. Nên xa xưa bạn thường xuất xắc bị đẩy ra khỏi đa số thứ mình muốn ở trường với lí vì chưng là bạn sẽ không thể kiếm vấn đề làm tự chúng. Tôi nói đúng không? Đừng đùa nhạc, con không đổi mới nhạc công được đâu. Đừng vẽ nữa, bé không biến hoạ sĩ được đâu. đều lời khuyên vơi nhàng, nhưng quá sức không đúng lầm. Thực sự là thế giới này vẫn đắm chìm ngập trong một cuộc bí quyết mạng khủng rồi.

Xem thêm: 16 Cách Trị Quầng Thâm Mắt Lâu Năm Hiệu Quả Tại Nhà, 9 Cách Trị Thâm Quầng Mắt Lâu Năm Tại Nhà Cực Hay


Thứ nhì là năng lượng học tập, đồ vật đang kẻ thống trị cái nhìn của họ về trí thông minh, cũng chính vì các trường đh đã thiết kế hệ thống giáo dục của mình theo phía này. Demo nghĩ mà lại xem, toàn cục hệ thống giáo dục và đào tạo ở hồ hết nơi trên trái đất chỉ là một quá trình dài hơi dẫn mang lại cánh cổng trường đại học. Hậu quả là vô cùng nhiều cá nhân tài năng, ưu tú, trí tuệ sáng tạo không suy nghĩ về bạn dạng thân họ như vậy, chỉ chính vì những đồ vật họ xuất sắc ở trường học không được đề cao, hoặc bị kì thị. Chúng ta không thể liên tục cứ để vậy nên nữa.
*
Calvin & Hobbes, bộ chuyện tranh nổi giờ đồng hồ của Bill Watterson về óc tưởng tượng đa dạng chủng loại của phần đông đứa trẻ.
Trong 30 năm tới, UNESCO nhấn định con số sinh viên tốt nghiệp sẽ đạt tối đa từ khi lịch sử hào hùng loài tín đồ bắt đầu. Nhiều không ít người hơn, nó là phối hợp của technology và sự biến đổi mà nó sẽ đem lại, tổ chức cơ cấu dân số cũng như sự bùng nổ dân số. Tự nhiên bằng cấp cho chẳng còn cực hiếm gì cả. Tất cả đúng không? khi tôi còn là sinh viên, nếu như khách hàng có bằng cấp, các bạn sẽ kiếm được việc. Trường hợp bạn không có việc làm thì chỉ là vì bạn không thích đi làm.
Thế nhưng bầy trẻ thời nay thì lại cầm bởi về nhà chơi game. Vì hiện thời tụi nó cần có bằng thạc sĩ sau khi rời các bước cũ chỉ cần bằng cử nhân, rồi sau đó sẽ yêu cầu lấy bằng tiến sĩ cho quá trình tiếp theo. Đấy điện thoại tư vấn là mức lạm phát bằng cấp. Nó ngầm đến thấy cấu tạo giáo dục đang chuyển mình dưới chân chúng ta. Và bọn họ phải lập cập nhìn lại định nghĩa về trí thông minh.
Có cha điều bọn họ biết về trí thông minh. Một là nó vô cùng đa dạng. Chúng ta nhìn nhận nhân loại theo cách họ trải nghiệm nó. Bọn họ nghĩ bằng hình ảnh, bởi âm thanh, bằng cảm quan. Họ suy nghĩ về trừu tượng, quan tâm đến theo gửi động. Sản phẩm công nghệ hai, trí thông minh khôn cùng năng động. Nếu khách hàng quan sát biện pháp não cỗ con người hoạt động, giống như những bài diễn thuyết tuyệt vời hôm qua tất cả đề cập, thì trí thông minh tất cả tính hệ trọng tuyệt vời. Não bộ không cấu thành từ đầy đủ phần riêng biệt biệt. Tôi quan niệm óc trí tuệ sáng tạo là tài năng sản xuất những ý tưởng phát minh nguyên phiên bản có giá trị. Nó thường đến với bọn họ thông qua sự xúc tiến giữa các cách nhìn nhận không giống nhau về sự đồ sự việc.
Mà nè, có một trục thần kinh kết nối cả hai cung cấp cầu óc tên là corpus callosum. Nó nhiều hơn ở phụ nữ. Đây chắc rằng là lí bởi vì vì sao thiếu nữ multi-task giỏi hơn lũ ông. Dù có khá nhiều nghiên cứu nói đến nó rồi nhưng mà tôi lại biết nó từ cuộc sống gia đình. Ví dụ như khi vợ tôi đun nấu ăn, cổ hoàn toàn có thể vừa rỉ tai điện thoại, vừa rỉ tai với chuẩn bị nhỏ, một tay sơn trần nhà, tay tê thì tiến hành mổ phẫu thuật tim. Ví như tôi cơ mà nấu ăn thì phải đóng không còn cửa, tống hết đàn nhỏ ra ngoài, đặt smartphone gọn gàng. Nếu vk tôi mà lấn sân vào là tôi ức chế lắm. Tôi đang nói, "Làm ơn đi Terry. Anh đang cố kỉnh chiên trứng nè."
Điều thứ bố về trí thông minh, chính là nó gồm tính riêng biệt. Tôi đang viết một cuốn sách gọi là "Giác ngộ", dựa trên một chuỗi những bài phỏng vấn về phong thái người ta tìm thấy năng lực của mình. Tôi khôn xiết hứng thú với phương pháp mà bạn ta đến được đó. Nó khởi sự từ bỏ cuộc thủ thỉ với một người thiếu phụ tuyệt vời mà chắc hẳn rằng không mấy ai tại chỗ này biết, Gillian Lynne. Có ai nghe về cô ấy chưa? Cô ấy là 1 trong những nhà biên đạo múa, và mọi người đều biết hầu hết tác phẩm của cô ấy ấy. Cô ấy đang biên đạo cho "Cats" và "Phantom of the Opera". Cô ấy đỉnh lắm. Bữa đó tôi và Gillian có chạm chán nhau ăn uống trưa, tôi hỏi, "Làm cố kỉnh nào nhưng mà cô biến hóa diễn viên múa vậy?" mẩu chuyện thú vị lắm. Dịp cổ còn cho trường, chuyện học tập rất là vô vọng. Ngôi trường học thời điểm đó viết thư cho bố mẹ cổ nói rằng, "Chúng tôi suy nghĩ Gillian bị mắc chứng xôn xao học tập." Cổ không tập trung được, cứ ngọ ngoạy mãi. Tôi nghĩ hiện nay chắc họ đang nói cổ bị ADHD. Nhưng lại hồi đó là thập niên 30, với ADHD còn chưa được biết thêm đến. Fan ta chần chờ nó có tồn tại.
Gillian đến chạm chán một vị chuyên gia. Trong một căn phòng gỗ sồi, cô ấy đi cùng mẹ, được dắt vào và ngồi bên trên ghế cho đến cuối buổi. Cổ ngồi bên trên tay bản thân suốt đôi mươi phút trong những lúc vị bác sĩ thủ thỉ với người người mẹ về những sự việc Gillian chạm mặt ở trường. Cô ấy toàn có tác dụng phiền đầy đủ người, trễ hạn bài tập, mấy thứ mà con nít 8 tuổi hay làm cho ấy. Cuối cùng, vị bác sĩ mang lại ngồi kế Gillian cùng nói, "Bác vẫn nghe tất cả những điều người mẹ cháu kể, và bác bỏ cần rỉ tai riêng với bà ấy. Con cháu đợi ở chỗ này nha. Bác bỏ và người mẹ sẽ quay lại, ko lâu đâu." vắt rồi họ đi ra với để cô ấy lại vào phòng.
Trên đường thoát ra khỏi phòng, vị chưng sĩ nhảy chiếc radio sinh hoạt trên bàn lên. Khi họ vừa bước ra ngoài, ông nói với bà bầu cô, "Chị cứ đứng trên đây theo dõi con nhỏ bé nhé." khoảng thời gian rất ngắn họ ra khỏi phòng, Gillian bất chợt đứng hẳn lên và dịch chuyển theo điệu nhạc. Bọn họ đứng quan sát trong vài phút, rồi vị bác bỏ sĩ con quay sang bà mẹ cô và nói, "Chị Lynne à, Gillian không trở nên bệnh đâu. Con nhỏ bé là một diễn viên múa. Hãy đưa con cháu đến trường dạy múa."
Tôi hỏi, "Rồi sao nữa?" Cổ nói, "Bà ấy đã làm thế. Tôi ko thể biểu đạt được điều đó tuyệt vời như thế nào. Shop chúng tôi bước vào một trong những căn phòng đầy nhóc những người dân như tôi. Những người dân không thể ngồi yên. Những người phải dịch chuyển để suy nghĩ." những người phải dịch rời để suy nghĩ, chúng ta ạ. Họ nhảy đầm ballet, nhảy đầm tap, jazz, khiêu vũ hiện đại, nhảy đầm đương đại. Về sau, Gillian đến đăng ký nhập học tập tại Royal Ballet School và biến hóa diễn viên múa solo, gồm một sự nghiệp tuyệt đối tại Royal Ballet. Tốt nghiệp Royal Ballet School, ô ấy thành lập và hoạt động công ty Gillian Lynne Dance Company và gặp mặt chồng mình, đơn vị biên kịch Andrew Lloyd Webber. Cô ấy từng sản xuất phần đa vở nhạc kịch thành công nhất trong định kỳ sử, biến chuyển một triệu phú. Giả dụ hồi này mà là một ai kia khác thì đã hoàn toàn có thể nhét dung dịch vào mồm cổ với bảo cổ giảm tăng động đi.
*
Vở nhạc kịch "Cats" từng chiến hạ vô số giải thưởng quốc tế, được trình diễn tại sảnh khấu kịch Broadway quý giá trong suốt 18 năm liên tục, một kỷ lục vô chi phí khoán hậu.
Tôi tin rằng mong muốn duy tuyệt nhất của họ là đưa ra một bốn tưởng bắt đầu về sinh học con người, một tứ tưởng tái quan niệm lại sự phong phú trong tài năng của bé người. Khối hệ thống giáo dục đã cùng đang làm mòn trí tuệ của chúng ta theo cách mà họ chúng ta đã vơ vét Trái Đất này. Cùng trong tương lai, nó đã phản tác dụng. Chúng ta phải cân nhắc lại rất nhiều nguyên tắc thiết yếu đang được dùng để làm giáo dục trẻ em.
Jonas Salk có một lời nói rất hay, rằng "Nếu tất cả các loài côn trùng nhỏ biến mất, vào 50 năm gần như dạng sinh sống trên Trái Đất vẫn diệt vongg. Nếu loài tín đồ biến mất, trong 50 năm rất nhiều dạng sinh sống trên Trái Đất sẽ giỏi tươi." Ông ấy nói đúng đó.
TED luôn tôn vinh món quà giá trị nhất của họ là trí tưởng tượng của con người. Bọn họ cần thực hiện món vàng này một bí quyết khôn ngoan và biến hóa những cảnh xa mà họ vừa nói. Bí quyết duy nhất để làm điều sẽ là nhìn vào sự đa dạng mẫu mã trong kĩ năng sáng chế tạo ra của chúng ta, và chú ý vào niềm mong muốn mà con em mang lại. Nhiệm vụ của họ là giáo dục và đào tạo chúng nên bạn để chúng rất có thể đối mặt với tương lai bất định. Bạn có thể sẽ không được thấy sau này này, nhưng bọn chúng thì có. Và công việc của bọn họ là giúp bọn chúng tận dụng được nó.